Bố mẹ tôi năm nay đều hơn 60 cả rồi, ông bà đến tuổi nghỉ hưu nhưng lại vất vả chăm cháu cho các con. Nhà anh trai đẻ 2 đứa cai sữa cũng gửi về quê nhờ bà nội nuôi, tôi là con gái nhưng cũng nhờ mẹ nhiều. Mẹ tôi thương con cháu nên việc gì cũng nhận hết về mình. Mẹ lúc nào cũng chỉ sợ con cái khổ, thiệt thòi nên mẹ giúp được gì mẹ giúp hết.
Gia đình tôi có truyền thống làm nông nên chẳng có của ăn của để, cả nhà chỉ có duy nhất anh trai tôi học giỏi đi làm lương cao. Anh là niềm tự hào của bố mẹ, đi đâu bố mẹ cũng khoe có cậu con trai hiếu thảo. Chẳng được một phần anh, tôi học hết cấp 3 đi làm rồi lấy chồng ngay sau đó.
Chị dâu tôi là tình đầu của anh từ thuở học cấp 3, chị ít nói, lầm lì, hơi khó tính. Tôi và chị không hợp nhau, tôi cũng chả có ý hay khó khăn gì với chị. Cũng giống mẹ, tôi chỉ mong anh chị hạnh phúc thế là đủ. Nhà anh chị có điều kiện nhưng tôi chẳng bao giờ dám phiền, vay mượn gì bởi chị dâu khó tính, chị lúc nào cũng sợ nhà chồng bòn rút tiền của, đặc biệt là đứa em gái nghèo như tôi.
Lần này anh chị về quê, bất ngờ hơn là anh tôi đi chiếc xe ô tô 7 chỗ mới cứng về. Anh chị khoe mới mua xe, chiếc xe hơn 1 tỷ chứ chả ít gì. Tôi chẳng biết anh lấy đâu ra tiền nhiều như thế, nghe anh tâm sự bảo vay nợ một chút, nhà ngoại cũng cho 50 triệu nên chị cao giọng lắm.
Mừng các con mua được xe, đi lại cho tiện, mẹ tôi làm mâm cơm rồi mời thông gia đến ăn mừng. Bố mẹ chị dâu sang chơi, họ nói nhiều về số tiền cho con gái, tôi nghe không thích nhưng kệ. Cho đến khi mẹ tôi lên xe ô tô của con trai ngồi thử thì bác gái tối sầm mặt hỏi: "Bà thông gia có cho con được đồng nào không mà ngồi chễm chệ thế?".
Câu hỏi của bác gái khiến mẹ tôi phật lòng, hơi ngại mà bước xuống. Mẹ lắc đầu cười nhẹ không nói gì, bác gái lại được đà khoe của, khoe con rể được dựa hơi nhà bác thế nào. Bác chê nhà tôi chỉ biết nhận tiền của các con chứ không cho lại được 1 đồng nào hết. Tôi nghe thôi mà thấy bức xúc, chẳng lẽ nghèo, không có tiền cho con là bị khinh thường, cười cợt như thế sao?